Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2017

Chuyện "nghèo" của nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý...

FB Lưu Trọng Văn

Gã muốn im lặng, nhưng thấy báo chí và dân mạng ầm ĩ quá chuyện "nghèo" của nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý, rồi những lời trách móc con gái của nhạc sĩ bỏ rơi nhạc sĩ trong cảnh túng quẫn, già nua, rồi nhạc sĩ nói muốn chết quách cho rồi... gã đành phải lên tiếng.

Nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý chính là người bế ẵm gã từ tay bà mụ Lê thị Thịnh, khi gã chào đời. Và ông chính là người hát câu hát ru gã đầu tiên. Gã luôn kính trọng ông. Khi về già, ông thường điện thoại cho gã: Văn ơi có đi chơi đâu khỏi Sài Gòn thì rủ chú đi với. Gã từng rủ ông đi... phượt ở nhiều vùng quê. Đi với ông sướng lắm vì ăn theo sự ngưỡng mộ của dân quê với ông.Được nghe ông hát Dư Âm, Một khúc tâm tình, Tấm áo mẹ vá năm xưa, Mẹ ru con, Dáng đứng Bến Tre... Và được ngóng tai, tròn mắt thấy ông trổ tài tán các bà các cô tươi xinh.

Ông hơn đứt nhạc sĩ Nguyễn Đình Thi ở đôi lúm đồng tiền duyên và ánh mắt đa tình. Ông càng hơn đứt nhạc sĩ Nguyễn Đình Thi vốn nổi tiếng là đẹp trai ấy ở chỗ ông chả vướng bận chức tước gì với đảng đóm gì nên cũng chả việc gì phải gồng mình giữ kẽ đạo đức. Vậy thì ông yêu lung tung xòe và được các bà các cô tỏ tình xòe lung tung là do Trời... "đày" chứ đâu phải lỗi của ông. Chả là giai thoại đâu, trong giới nhạc ai chả biết cứ sau mỗi khúc....tâm tình, với... đi mô với... dáng đứng là một cuộc tình.

Khi ông 80 tuổi, gã hỏi, chú thế nào, còn chiến đấu được không? Ông cười rõ roi rói: Phụ thuộc đối tác còn nước nôi hay không.
Ông không hề giấu gã về các cuộc tình vụng trộm đẩu đâu. Nói chung đã là nhạc sĩ thì luôn đồng nghĩa với đa tình, luôn đồng nghĩa với ngoại... tình. Gã nói vậy, gã thách có bác nhạc sĩ nào dám tuyên bố rằng, thằng Văn mày đừng có đặt điều, tao đây không đa tình, không ngoại tình. He, he, gã nghĩ rồi, người có thể chửi gã là bố láo chắc chỉ có nhạc sĩ Lưu Hữu Phước mà thôi.

Các cuộc tình không để lại hậu quả, mà chỉ để lại các chiến quả thì các bác nhạc sĩ thường khoe. Và các bà vợ, con cái thường dễ dàng tha thứ cho các bác ấy vì lí do...lấy cảm hứng sáng tác.

Nhưng các cuộc tình không có chiến quả là bài hát để đời nào mà chỉ có hậu quả làm phức tạp và rắc rối các mối quan hệ gia đình thì các bà vợ và con cái của họ khó mà cho qua.

Nói gần nói xa là rứa.

Là rứa, xung khắc bố con chú Tý của gã.

Là rứa, bố muốn con hiểu bố, cảm thông với bố, chia sẻ gánh nặng cho bố, con không chịu, vậy thì: Con bị mang tiếng là bỏ rơi bố.
Gã chứng kiến Linh, con gái rượu của chú Tý, lo cho bố thế nào, chăm sóc từng miếng ăn, bước đi, giấc ngủ cho bố ra sao. Linh cứ nhắc đến bố là ứa nước mắt. Hôm ấy Linh bảo gã đến nhà Linh. Gã bất ngờ thấy một căn phòng rất đẹp nhìn ra vườn cây. Anh vào đi, chú ở trong ấy. Linh tỏ ra rất vui khi bố về ở với mình. Nhưng khi chỉ có gã và chú Tý, chú lại rơm rớm nước mắt. Chú bảo, con Linh nó thương chú nhưng nó không hiểu chú cháu à. Chú chỉ muốn ở đằng kia.

Và rồi chỉ ở vài hôm căn phòng đầy đủ tiện nghi và sự chăm sóc tận tình của con gái, cô con gái mà nhạc sĩ từng viết nên ca khúc tuyệt diệu, ru con, me ru con à ới ru hời, miệng con chúm chím...,ông nhạc sĩ bỏ đi.

Ông về lại cái mà ông gọi là ổ chuột nhưng với ông chính là tổ ấm của ông.

Chuyện bắt đầu từ vợ của chú- cô Lê, em gái nhạc sĩ Nguyễn Văn Thương qua Đức ở với Linh, khi đi cô nhờ cháu gái của cô cũng tên Thương chăm sóc cơm nước cho chú Tý. Và rồi, chuyện gì xảy ra...

Chú Tý có lần nói với gã, đó là lỗi do cô, sao cô lại bỏ chú qua Đức để chú ở một mình? Khi cô Lê cùng Linh từ Đức trở về, biết sự tình, cô đã im lặng và sống riêng với Linh cho đến khi cô qua đời. Gã biết cô tuy cứ cười cười nhưng trong lòng thì đớn đau lắm.

Thương là người phụ nữ mê thơ, âm nhạc và dân ca Quảng. Thương chăm sóc hết mình cho chú... Tý. Chú Tý nói với gã, chú đau yếu, bệnh tật, già nua, chú phải luôn biết ơn Thương và con gái của Thương đã hết mình chăm sóc chú. Đấy là cái tình và tình thương. Gia đình của Thương rất nghèo khó, con cái cũng nghèo khó...

Chú Tý có lần khóc với gã: người ta lo cho mình, thương mình làm sao mình bỏ người ta được cháu ơi!

Còn Linh nói với gã trong nước mắt: bao nhiêu tiền bố em cho người ta cả chứ có tiêu pha gì cho mình đâu. Làm sao một ông già có thể gánh cả gánh nặng như thế. Đã thế lại còn cháu của người ta nữa... Em làm sao có thể chấp nhận được điều ấy. Xót quá anh à. Xót đứt ruột anh à.

Gã đến nhà chú Tý thấy một thằng bé rất dễ thương, rất đẹp trai, đó là con trai của con gái của Thương, tức là cháu ngoại của Thương. Gã hỏi bố của bé là ai, chú Tý bảo, không biết. Chú ôm đứa bé, bế đứa bé, gã cảm nhận từng ánh mắt của chú thật kì lạ, cứ sáng rực lên. Chú bảo với gã, đi đâu một lúc nhớ thằng bé không chịu được.

Tình. Tình thương. Thế thôi. Bi kịch từ đó mà ra. Bi kịch của những người tử tế.

Bây giờ thì ai đó đã phần nào hiểu được và tha thứ cho người nhạc sĩ, cho con gái nhạc sĩ, cho cả gia đình người đàn bà lam lũ nhiều năm nay sống, chịu muôn tủi cực, chua xót miệng lưỡi thế gian hiện đang sống cùng nhạc sĩ.
Than!

Chú Tý nói với gã, chú gần đất xa trời rồi, chú cần gì cho chú nữa đâu cháu ơi, chú chỉ lo chú chết đi thì gia đình của Thương sẽ sống ra sao, thằng bé mà chú rất yêu nó, bao năm sống bên chú sẽ ra sao?

Than. Nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý đâu có than cho ông. Ông hiểu đoạn cuối cuộc hành trình của mình ông chỉ còn vũ khí duy nhất là...than thôi. Ông đâu còn quyền lực và vũ khí nào khác nữa đâu.

Có lần gã hỏi ông, nếu một ngày nào đó chú ra đi, thì điều mong ước cuối cùng để lại là gì?

Ông khóc và bảo: Mọi người hãy hiểu cho chú và tha thứ cho chú.

Lúc này trong gã chỉ còn vang lên khúc ca ấy, dư âm của Dư âm:

Đêm qua mơ dáng em đang ôm đàn dìu muôn tiếng tơ

Không gian trầm lắng như âu yếm ru ai trong giấc mơ

Mái tóc nhẹ rung, trăng vờn làn gió

Yêu ai anh nắn cung đàn đầy vơi đôi mắt xa vời...

Và:

Anh muốn thành mây nương nhờ làn gió

Đưa anh tới cõi mơ hồ nào đây muôn kiếp bên nàng.