Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

Bộ Chính trị lại diễn tuồng nữa rồi!

Bùi Quang Vơm

TTXVH - Mấy ngày liền, trên tất cả các báo mạng tự do, dư luận hầu như tập trung hoàn toàn vào vụ án án Nguyễn Hữu Vinh, người sáng lập trang Ba Sàm. Đây là tờ báo nổi tiếng nhất trong làng báo tự do và có lượng độc giả được xem là lớn nhất, cả độc giả trong nước và nước ngoài. Việc xử một vụ án như vậy tất nhiên sẽ là một sự kiện, và chắc chắn, xử ngày nào và xử như thế nào, không thể là chuyện ngẫu hứng. Người ta chưa thể quên, vụ xử Anh anhbasam Nguyễn Hữu Vinh và cộng sự cũng đã được dọa đưa ra ngày 19/01/2015, trước ngày khai mạc Đại hội đảng toàn quốc lần thứ 12 hai ngày. Lần này, trước vụ xử hai ngày, Quốc hội 13 họp lần cuối cùng.

Không thể không tự hỏi, liệu có phải chuyện vô tình không?

Giàn khoan HD981 được Cộng sản Trung Quốc đưa vào bên trong hải phận của Việt Nam tháng 05/2014 đã khiến Hà nội cuống cuồng, nháo nhác, dư luận thế giới náo loạn. Trong khi mọi con mắt đổ dồn vào chỗ giàn khoan, thì Trung Quốc lẳng lặng làm ở một chỗ khác, đó là việc bồi lấp Trường Sa, biến các rạn san hô thành đảo, là việc kéo tên lửa và làm đường băng dài hơn 3000 m cho máy bay quân sự… Hai tháng sau, khi cuộc cãi vã bắt đầu bớt ầm ĩ, thì Trường Sa đã xong và thành việc “đã rồi”, không thể xoay chuyển được nữa. Trung Quốc tuyên bố “đã khảo sát xong” và rút. Và Việt Nam tuyên bố đã giành thắng lợi bằng “sự sáng suốt cuả đảng”.

Ở Trung quốc còn có chuyện, một tên đạo chích muốn ăn trộm táo trong vườn một phú gia, đã ném lửa đốt nhà. Trong khi mọi người cuống quýt đổ xô dập lửa, hắn ung dung hái trọn cây táo, rồi lại xăm xắn hò hét vào cứu lửa giúp chủ nhà.

Những trò này, Tôn Tử gọi là thuật dương đông kích tây, còn dân “mổ” (ăn cắp) gọi là thuật “nhìn rau gắp thịt”, còn những nhà ảo thuật thì gọi là thuật thôi miên.

Nói chuyện tưởng xa xôi, lạc đề mà không phải. Nếu cái chuyện xử anhbasam không phải là vô tình. Người ta đang muốn che mắt chúng ta. Vậy thì phía sau tất có chuyện mờ ám, vụng trộm, hay bất chính gì đó.

Chúng ta thử xem có thật thế không.

Theo quy định, nhiệm kỳ Quốc hội khóa 13 sẽ kết thúc vào gần giữa năm 2016. Đến ngày 22/5, cử tri cả nước sẽ đi bầu Quốc hội khóa 14. Đến tháng 7, Quốc hội khóa mới sẽ họp, bầu Ủy ban Thường vụ Quốc hội, Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch nước, Thủ tướng. Sau khi được bầu, Thủ tướng sẽ trình giới thiệu các nhân sự bộ trưởng và Quốc hội sẽ phê chuẩn, kết quả sẽ công bố vào ngày 11/6/2016.

Thế nhưng, “vì Đảng lãnh đạo toàn diện mọi hoạt động của đất nước, trong đó có lãnh đạo về công tác nhân sự cho nên công tác cán bộ là công tác của Đảng. (Lời ông Lê Văn Cuông, Đại biểu Quốc hội khóa 11, 12, Đoàn Đại biểu Quốc hội Thanh Hóa). Vì vậy:

Quốc hội Việt Nam sẽ bỏ phiếu kín để bầu bà Nguyễn Thị Kim Ngân làm tân Chủ tịch Quốc hội vào ngày 31/3. Chủ tịch Quốc hội mới sẽ bãi nhiệm Chủ tịch nước cũ.

Sáng thứ Bảy 2/4, Quốc hội Việt Nam sẽ bầu Chủ tịch nước. Chủ tịch nước mới sẽ là ông Trần Đại Quang, ông này sẽ bãi nhiệm Thủ tướng cũ và đề cử Thủ tướng mới.

Đến ngày 7/4, Quốc hội bầu Thủ tướng mới, mà ứng viên là Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc.” (Vnexpress.net).

Theo luật, những chức vụ này vẫn phải ứng cử đại biểu quốc hội khoá tới, khoá 14, tổ chức vào ngày 20/05/2016. Như vậy có thể nói, đây chỉ là một chính phủ lâm thời, hay chính phủ chuyển tiếp.

Điều đáng nói là, bằng mọi cách, Quốc hội mới phải bầu đúng những con người ấy, tên tuổi ấy vào đúng những vị trí đã xếp đặt ấy. Đấy là nhiệm vụ và cũng là cơ hội chứng tỏ “năng lực” của tân Chủ tịch Quốc hội.

Chưa là đại biểu Quốc hội đã là Chủ tịch Quốc hội, chưa là đại biểu Quốc hội đã là Chủ tịch nước, và chưa là đại biểu Quốc hội đã là Thủ tướng. Đúng là “có đất nào như đất này không”?

Đây là chuyện ngược đời, là chuyện “sinh con rồi mới sinh cha, sinh cháu giữa nhà rồi mới sinh ông”, chỉ có thể có dưới một chế độ cũng phải rất ngược đời, chân lộn lên đầu, giống loài tôm…

Nhưng chuyện ngày mai không phải chuyện hôm nay. Những cái đầu giỏi mưu lược nhất cũng không thể lường được hết mọi chuyện. Mọi âm mưu đều có thể thất bại.

Tất cả họ phải trước hết trúng đại biểu Quốc hội 14 đang ở vòng hiệp thương lần hai.

Nếu những người này không lọt vào danh sách ứng cử? Khả năng này có xác suất thấp, vì hiệp thương là công cụ trong tay đảng.

Nhưng, nếu lọt vào danh sách, mà không trúng cử? Những người này là những ứng cử viên được TW gửi xuống các địa phương. Trong một danh sách thường rất dài, mà số đông các ứng viên thường vô danh, thành tích không mấy tiếng tăm, thì các ứng viên được gửi từ TW, chức vụ rất oai, thường chiếm lợi thế. Ít người bị gạt bỏ. Nhưng thời thế có thể đã không như trước.

Trong tình cảm oán ghét chế độ tham nhũng và cửa quyền, người dân đã biết được rằng, những nhân vật gửi từ TW xuống là những tên có quyền chức cao nhất, chính là tham nhũng nhất, cần phải gạch bỏ. Nên dù là có chuẩn bị trước, vận động trước, thậm chí quà cáp trước, hay hứa hẹn trước, cũng chẳng ai dám quả quyết được là những vị này sẽ đắc cử. Tuy nhiên, vẫn có thể hóa giải bằng trò gian lận phiếu như thường vẫn làm.

Và nếu trúng cử nhưng không đủ uy tín để được bầu vào đúng các chức vụ đó? Trong mấy vị mới, ông Trần Đại Quang khó đắc cử Chủ tịch nước, dân Việt đã quá ghét công an và nhất là Nguyễn Xuân Phúc, khả năng được bầu Thủ tướng là quá thấp, vì dân người ta bảo nhau là ông này còn tham nhũng hơn cả ông Dũng.

Như vậy, tất cả chỉ là lâm thời, từ Quốc hội, từ Chủ tịch nước đến Thủ tướng chính phủ chỉ là tạm thời. Chỉ là do đảng muốn. Nhưng đảng là ai, là người nào, tên là gì, e rằng dân cũng biết cả rồi.

Tại sao phải làm cái trò khôi hài lố bịch nhưng lại có vẻ rất gấp gáp này? Cả một khối trí tuệ có thừa của cả 19 cái đầu tinh hoa nhất của đảng, nếu có thể đưa ra một quyết định như vậy, thì khó có thể cho là chuyện tầm phào. Nhưng lý do phía sau thực là cái gì? 

Có thể thấy, chuyện “cố đấm ăn xôi” này chủ yếu là nhằm vào ông Dũng. Nhưng muốn thay ông Dũng thì phải do Chủ tịch nước miễn nhiệm, nên phải bầu Chủ tịch mới. Nhưng Chủ tịch nước cũ phải do Quốc hội mới bãi nhiệm, nên lại phải bầu Quốc hội mới, thành ra đành “kéo giỗ làm chạp”. Việc muốn làm nhỏ mà ra quá ồn ào.

Có người nói, chỉ do ông Trọng cay cú cái vụ khóc lóc mất thể diện ở Hội nghị TW 6, bây giờ muốn trả miếng. Nếu thực là vậy thì ra ông Trọng sắp thành Hitler hay sao, và cả 18 cái đầu còn lại là loại đầu gì, người gì. Sao mà tin được. Chắc không thể là chuyện cá nhân ông Trọng.

Ông Dũng đang có chuyện? Có thể lắm. Sau những cay đắng từ Đại hội 12, có thể có một sự phản tỉnh. Có tin con trai út của ông, Nguyễn Minh Triết sắp được rút khỏi Tỉnh đoàn và Ban chấp hành tỉnh uỷ Bình Định, nếu đúng vậy thì chuyện sẽ không chỉ dừng ở cậu con trai út này, mà chỉ là bắt đầu. Ông còn một cô con gái giàu sụ và cậu trưởng đang là bí thư Kiên Giang. Tư Liêm và Tư Thắng thì lặn không sủi tăm rồi… Có thể ông Dũng đã có hành vi lật lại ván cờ, khi đang còn quyền lực.

Nhưng không loại trừ khả năng cả ba ông Sang, Hùng Dũng đều không làm đơn xin từ nhiệm. Và chuyện ông Tổng thư ký quốc hội Nguyễn Hạnh Phúc nói rằng không cần phải có đơn xin từ nhiệm, Quốc hội có thể miễn nhiệm, là chuyện xằng bậy. Đó là chuyện vi hiến. Quốc hội 13 bầu ra các chức danh đó, là ý chí và danh dự của cả 500 đại biểu và sau những đại biểu này là 94 triệu dân. Nếu không vì những vi phạm pháp luật nghiêm trọng, chỉ có Quốc hội 14 mới có quyền miễn nhiệm do mãn nhiệm, để bầu cho các ứng viên mới. Đây là dấu hiệu của khủng hoảng. Việc bất chấp hiến pháp của bộ chính trị, hay chỉ là của một vài cá nhân trong bộ chính trị chắc chắn đang báo trước một cơn bão. Mây đang vần vũ rồi, chỉ còn đợi gió nổi lên nữa thôi.

Một khả năng khác là nỗi lo sợ về một Quốc hội 14 không đúng thiết kế. Xu thế dân chủ đã bùng nổ. Nhận thức của dân chúng cử tri đã đạt tới sự bùng nổ khó đoán trước. Số ứng cử viên tự do có thể không đạt tới dự kiến, nhưng nhận thức về quyền của dân và về thực chất của chế độ có thể đã đạt tới cách mạng. Sẽ có sự tẩy chay tổng thể. 197 ứng viên TW gửi xuống sẽ không được bầu, và rối loạn sẽ xảy ra. Hoặc sẽ có sự cưỡng đoạt bằng bạo lực, hoặc phải giải tán Quốc hội. Sẽ dẫn đến thất bại hoàn toàn. Cùng với điều này, những cái vẫn âm ỉ trong lòng chế độ, phía dưới mọi sự kiện sẽ bật dậy, và sự thay đổi cách mạng sẽ phải xảy ra. 

Nhưng một khả năng mà nhiều người quan sát nhận định là chuyện ông Nguyễn Phú Trọng và ông Đinh Thế Huynh không muốn ông Dũng là người có vai trò quan trọng nhất trong chuyến thăm có thể có ý nghĩa lịch sử của Tổng thống Mỹ OBAMA. Ngoài lý do tranh công, nghĩa là tiến bộ trong quan hệ Việt – Mỹ là do sự “lãnh đạo sáng suốt của đảng”, cũng tức là của ông Trọng, không phải của ông Dũng, còn có chuyện một tập quán đã trở thành nguyên tắc, rằng một người đã không còn vai trò, thì không được quyền đại diện, trong khi, nguyên tắc đảng lãnh đạo không cho phép một người không còn là uỷ viên bộ chính trị có thể có vai trò quyết định bên ngoài sự kiểm soát. Chưa kể, chính bộ chính trị cũng không biết chắc được Nguyễn Tấn Dũng khi trực tiếp mời OBAMA, có “cái gì” không.

Nhưng cái chuyện đối phó với ông Dũng có vẻ quá thô thiển, không hợp với truyền thống, cũng khiến người ta nghĩ đến Trung Nam Hải. Việc tiến đến gần nhau của hai phía Việt Mỹ sẽ làm cho giấc mộng Trung Hoa đặt trước nguy cơ phá sản, ít nhất trên biển Đông. Các hiệp định hợp tác an ninh, bảo vệ chế độ và ý thức hệ Mác Lênin cho phép Trung Nam Hải can dự được vào an ninh của chế độ cộng sản Việt Nam. Một hồ sơ tình báo tuyệt mật về một âm mưu do Trung Nam Hải dựng lên, được chuyển cho hệ thống an ninh chính trị đảng cộng sản Việt Nam vừa được giải mã, khiến bộ chính trị tê liệt vì hoang mang, và bị buộc phải hành động theo gợi ý của đảng anh em.

Một kịch bản tương tự như vậy rất có thể là có thật, vì hành xử theo kiểu này không hề mâu thuẫn với bản tính thực dụng và bất chấp đạo đức của những người cộng sản. Đặc biệt là người Trung Quốc.”Mèo trắng hay mèo đen, miễn là bắt được chuột”.

Chúng ta, những người xem diễn tuồng, chỉ có thể tự suy diễn từ những gì trông thấy trên sân khấu, vì làm sao biết những gì khuất phía sau. Chỉ nhờ ơn trời các diễn viên diễn thật tồi, để có thể hiểu đôi chút, ngược lại nếu giàn diễn là những siêu sao, thì đành chịu, chỉ có thể đoán mò.

Nhưng có một điều chúng ta đã đúng là từ Đại hội 12, cái đảng gọi là đảng cộng sản Việt Nam đúng không còn là chính nó nữa, không bao giờ nữa. Nó đang buộc phải thay đổi.

Như ngài dân biểu nước Cộng hoà Liên bang Đức Martin Patzelt vừa sang xin chính quyền Việt Nam được dự phiên toà xử Anhbasam Nguyễn Hữu Vinh mà Chính quyền từ chối. (Thật xấu hổ cho nền văn hoá Việt). Chính Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết, cựu Đại biểu Quốc hội cũng phải nói rằng “tôi thấy không thể chấp nhận được”. 

Ngài Martin Patzelt đã từng sống dưới thời Cộng sản ở Cộng hòa Dân Chủ Đức và là người đã đấu tranh cho một nước Đức thống nhất, dân chủ như ngày hôm nay. Ông nhắn tới những người cộng sản Việt Nam rằng:

“Hãy cần một sự thay đổi, nếu những người lãnh đạo Việt Nam không muốn đến lúc chính họ là người thua cuộc. Việc đảm bảo quyền tự do cho công dân, là việc hết sức cần thiết để tồn tại đất nước Việt Nam giàu mạnh”.

Chính chúng ta cũng đã nói đúng như vậy, không phải một lần.

Paris, 25/03/2016